Vậy bạn dùng từ phái yếu để chỉ họ thì liệu có chính xác nữa không? Ngày trước những từ ngữ miệt thị thường dành cho người da đen. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Tổng thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia.
Ông nói: Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ngay lúc này tôi có thể nói rằng anh là một người có cá tính đặc biệt. Ví dụ về chính trị và tôn giáo. Nhưng dù ở nơi đâu, bạn cũng nên nằm lòng một nguyên tắc chung nhất: lắng nghe và cởi mở.
Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này. Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe có vẻ thời thượng lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao tiếp. Thay vào đó hãy nói về việc khách hàng sẽ được dùng bữa sáng với một tách cà phê đang bốc khói và một chiếc bánh xốp nướng vàng.
Tuy nhiên cũng có những trường hợp, sự thông minh trên mức một người Mỹ bình thường ấy, thay vì giúp ích thì lại làm hại ông! Khi ấy sự rụt rè sẽ thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện. Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.
Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó. Đầu tiên, rất đơn giản, hãy chú ý những từ ngữ phát ra từ cửa miệng.
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát thanh WAHR. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!. Đó là phẩm chất quan tâm sâu sắc đến nhiều lĩnh vực, nhiều vấn đề khác nhau bằng một niềm say mê đáng nể.
Cuốn sách You Can Negotiate Anything (Bạn Có Thể Đàm Phán Bất Cứ Việc Gì) của Herb được tạp chí NewYork Times xếp vào Danh sách bán chạy nhất trong suốt chín tháng, và cuốn sách này cũng lọt vào top bán chạy nhất ở Australia trong ba năm! Có thể nói Herb biết tất cả những gì thuộc lĩnh vực đàm phán. À! Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Sau đó là âm thanh có vừa đủ nghe hay chưa… Giữ micro cách miệng một khoảng nhất định và nói một cách tự nhiên thoải mái.
Thời xưa, trong những buổi dạ tiệc, một chàng trai đến bên một cô gái chỉ dám bắt chuyện nhẹ nhàng như thế này: Trông cô thật xinh đẹp! hay Anh đã từng gặp em trước đây chưa nhỉ? Giờ đây khoảng cách giữ kẽ được thu ngắn lại ít nhiều. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Nhưng nói chung, hãy hết sức thận trọng.
Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp. Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi. Bạn còn nhớ những lời nói đầu tiên của tôi trên radio không? Những lời chân thật cởi mở ấy giúp tôi vượt qua Nỗi sợ cái micro một cách dễ dàng.
Đừng nói quá nhiều chuyện vì ngoài chuyện của bạn ra còn nhiều câu chuyện của những người khác muốn thảo luận nữa. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi. Thoạt nghe thấy vô lý.