Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Bạn lại muốn lưu lại.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.