Tuy nhiên, thói quen này trở nên rất khó chịu. Cô ấy nấu món mì sợi nhưng em không đụng đũa. Tất cả những cách nói này đều được tạo ra nhằm trì hoãn câu trả lời.
Khi đồng ý với những yêu cầu nhỏ nhoi, bạn biện minh cho hành vi của mình bằng cách tư duy như sau: “Mình thật sự phải lưu tâm đến con người này hoặc mình đã không giúp họ” và “mình thật sự phải quan tâm đến sự nghiệp này hoặc mình đã không làm gì cho nó. ” Trên thực tế, nếu người đó không quan tâm đến bất kỳ điều gì thì anh ta sẽ vượt ra khỏi khuôn khổ câu hỏi của bạn và rất thoải mái nói với bạn về chuyện đó. Biện pháp này là để vệ sinh vòm miệng.
Bạn hy vọng có thể xoay chuyển mọi việc để mình luôn đúng. Những viên đạn bạc khác làm cho người đó thấy thoải mái tự bộc bạch. Bộc lộ nét mặt trước câu: “Tôi rất khó chịu” sẽ không chứng tỏ đó là nói dối.
Khi bạn đưa ra một mệnh lệnh, hãy kỳ vọng rằng mọi người phải làm theo và họ sẽ làm. Bạn cần biết liệu một số hình thức ứng xử nhất định có phải là thói quen của người đó hay không. Hãy sử dụng bất kỳ phương án tấn công nào phù hợp với tình huống nhất.
Đưa ra càng nhiều mệnh lệnh càng tốt. Anh sẽ có thể (có một công việc đáng trọng) và (chăm sóc gia đình mình tốt hơn). Câu hỏi mẫu 1: “Tôi nghĩ tôi biết có chuyện gì – anh không được phép kể với tôi.
Nếu bạn không có được câu trả lời mà bạn đang cần, hãy tiếp tục giai đoạn kế tiếp. Câu hỏi mẫu: “Chúng ta đều biết rằng ai cũng tô vẽ lý lịch của mình chút ít. Tôi chỉ làm những gì tôi phải làm.
Có lẽ chúng ta sẽ nói vào lúc khác. Việc thay đổi chủ đề minh chứng rất rõ rằng người đó có tội. Dĩ nhiên cô ấy có thể bị ốm và háo hức về nhà.
Một cô vợ lo lắng rằng người chồng nghi ngờ cô không chung thủy (mà sự thật đúng như vậy). Điều này cho phép bạn sử dụng vài manh mối phát giác cần phải thực hiện bằng ngôn ngữ cử chỉ. Lấy số tiền ấy là một chuyện – tất cả chúng ta đều có thể phạm sai lầm.
Dĩ nhiên cô ấy có thể bị ốm và háo hức về nhà. Cuốn sách cung cấp các chiến thuật phát hiện và sử dụng manh mối thường bị bỏ qua hoặc chưa được biết đến – hành vi phi ngôn từ. Bạn thể hiện cho người đó biết rằng những gì đã xảy ra hoặc những gì người đó đã làm là chuyện có thể chấp nhận được vì nó cho phép bạn và người đó thiết lập một mối quan hệ – cá nhân hoặc công việc – tốt hơn bao giờ hết.
Để giải thích rõ, chúng tôi xin đưa ra ví dụ sau. Có những lúc chúng ta chủ định cố gắng nhấn mạnh quan điểm của mình, nhưng vì cử chỉ bị cưỡng ép nên thiếu tự nhiên và thời điểm không thích hợp. Ví dụ 1: “Tôi là người được trả lương cao nhất tại viện này.