(Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu. Tánh tò mò của bà bị kích thích.
Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y. Ông Schwab nói: - Thầy đưa tôi một cục phấn. Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm.
Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?". Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!". Sau hết: ông nhận rằng không biết tại sao nó lại thôi ra như vậy, và ông thẳng thắn nói với tôi: "Xin ông cho biết chúng tôi phải làm sao, và chúng tôi sẽ tuân lệnh ông".
Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được. Tại sao quả quyết tranh biện với ông ấy? Đừng gây với ai hết". Một người học trò của tôi muốn mời bạn chơi banh rổ (basket ball) với mình mà viết như vầy: "Tôi muốn các anh lại sân của tôi chơi banh rổ.
Ráng sức lắm mới giữ được nụ cười trong cả bữa tiệc mà tôi đau khổ như bị hành hình vậy. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị.
Đừng bao giờ mở đầu câu chuyện như vầy: "Tôi sẽ chứng minh cho ông điều đó. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Anh cho một người phụ việc lại thế.
đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. - Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Chỗ đó, ông ta cũng trả lời "có" nữa. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi.
Thành ra anh thợ máy không phải là một nhân viên hạ cấp, mà ai cũng có quyền sai bảo nữa, anh nay đã nghiễm nhiên là một viên chỉ huy rồi. Cho nên tôi tự tiện lại hỏi ý kiến ông. Buổi tối, vẫn điệu đó.
Một phần lớn, nhờ có thuật đó mà tôi thành công". Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!". Đã học thì phải hành.
Tôi thực hành những quy tắc đã học được, và làm cho công hiệu của những bức thư tôi gởi tăng lên từ 500 tới 800 phần trăm". Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Vậy quy tắc thứ 4 để sửa lỗi người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ là: "Đừng ra lệnh.