- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. Và dĩ nhiên công việc của họ cũng hiệu quả hơn.
Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. - Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không.
- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian. Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện. Thảo nào họ cứ liên tục đạt và vượt chỉ tiêu, tinh thần thì sảng khoái và họ không bao giờ phải ở lại làm trễ.
Sau tất cả những gì chúng ta đã làm, tôi không thể tin là cô lại có thể làm tôi thất vọng đến như vậy!". Mọi người đã hoàn tất những công việc đơn giản, và những công việc còn lại đều phức tạp hơn, nên James phải mất nhiều thời gian hơn. Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Bên cạnh đó, sức khỏe của James bắt đầu báo hiệu cho thấy anh không còn khỏe như trước nữa. Họ mong muốn tìm ra giải pháp cho những khó khăn mà họ (hay tổ chức của họ) đang gặp phải.
Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones. Cậu ta cũng đã làm rất đúng. Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô.
Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau. Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James. James hiểu những công việc còn lại mà anh sắp sửa giao cho các nhân viên của mình sẽ khó khăn hơn trước.
Nhưng từ khi làm quản lý, anh không chỉ phải hoàn tất công việc của mình mà còn có trách nhiệm đối với hiệu quả làm việc của các nhân viên cấp dưới, theo đúng yêu cầu của công ty. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. - James này, chính Jennifer đã giúp tớ quản lý tốt hơn.
Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng. Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?". Một lần nữa, khi về đến văn phòng anh viết ngay lên tấm bảng trắng của mình: