Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Một số người giúp đỡ nhiều. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Tất nhiên tôi biết có thể tôi đánh giá thấp trí tuệ và lòng bao dung của họ.
Bác hỏi: Sao con không đi học. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Có bon chen bẩn, ác.
Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.