Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối.
Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Rất nhiều người quen đến thăm.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu.
Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.