Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi. Curtis, chủ nhiệm hai tờ tạp chí lớn nhất tại Mỹ "Tin tức chiều thứ bảy" và "Phụ nữ nhật báo", trong bước đầu gặp nhiều khó khăn. - Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Chỗ đó, ông ta cũng trả lời "có" nữa.
Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Không những hơn về vấn đề binh bị và hải quân - điều đó đã đành - mà hơn cả về khoa vật lý học nữa. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Phương pháp đó gợi lòng ngờ vực của người ta và có lẽ người ta còn khinh bỉ nữa.
Trong khi người khác nói, bạn nẩy ra một ý gì chăng, thì đừng đợi người ta nói hết câu. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên. Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi.
Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi. Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. - Đừng! Đừng! Không bao giờ tôi bắt buộc ông như vậy.
Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm. Ông Cobb trả lời: "Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi". Một lần Lincoln khiển trách một sĩ quan nhỏ tuổi đã tranh biện với bạn.
Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện. Người quân tử muốn tỏ đức với thiên hạ bao giờ cũng tự lùi lại sau. ''Tôi được nhờ nhà tôi nhiều hơn là được nhờ những người khác.
Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp. Một người Nhật trong phái cổ chẳng hạn, tức giận lắm khi thấy một người đàn bà Nhật khiêu vũ với một người da trắng. "Tôi lấy làm vinh dạ được ở trong nhóm anh em, tôi đã lại thăm gia đình anh em, chúng ta gặp nhau ở đây như những bạn thân.
Tôi không ngờ rằng ông nói chuyện vui vẻ như vậy. Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết. Hoàng đế tươi như hoa.
Nhưng nếu tôi không để cho bà ta nói trước, nói cho thỏa thích, rồi tự ý tin rằng mắc điện vào nhà là lợi, thì tôi có được kết quả đó không?". Nghe ông ta tuôn ra trong ba giờ đồng hồ rồi về. Khi đó tôi đã quảng cáo, in vé, bán vé, xếp dọn đâu vào đó rồi.