Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Con mèo nằm trên nóc tivi.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Mất cái giấc mơ đấy. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Nhà văn quì bên giường vợ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.