Sau đây là một số dữ kiện. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Thêm nữa, không có hứng thú. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Định kiến tàn sát sự phong phú.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.
- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.