Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Em vẫn biết là anh bất mãn. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Nhà văn ngồi lại một mình.
Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Nước mắt tôi lại rơi. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Tại sao mọi người lại ngủ được.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Chúng tôi đã chết rồi. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng.