Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.
Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Rồi lao đầu vào sáng tác.
Rồi lại đây ngủ bên em. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.
Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.