Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Không, tôi không cần biết.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Và chưa thấy phải thay đổi. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai.