Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Nhà chuyên môn phải xét bạn nhiều lần rồi mới quyết định được. Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta.
Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng. Chúng ta sẽ không làm khác họ được.
Bà theo săn sóc chồng. Bọn cừu nhân chỉ cần biết chúng đã làm ta phải băn khoăn, phải bứt rứt là nhẩy lên vì sung sướng. Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra.
Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy. Ngay này đầu, bà đã ghét vùng này, vì chưa bao giờ bà phải ở một xó đất khổ cực đến thế. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.
Bà tiếp: "Như vậy có kết quả. Giai đoạn thứ ba: Từ lúc ấy, tôi bình tĩnh dùng hết thời giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cái hại của những kết quả mà tôi đã cam lòng chịu nhận. Đàn ông hay đàn bà đều có cơ hội làm ăn hết.
Chỉ xin Chúa dắt con từng bước. Vì tôi chịu khó và vui vẻ giúp đỡ người khác cho nên hết lo lắng và ưu phiần. Vậy sáng thứ hai cứ xuống hãng như thường lệ, và cứ hành động như không có gì xảy ra cả thì còn có hai dịp may để khỏi bị nhốt vào "nhà cầu".
Rồi tìm một cách hành động mới và bạn sẽ thấy kết quả thần diệu. Tôi cũng biết thiên hạ nhàm tai về câu ấy, vì nó ở đầu lưỡi mọi người và nhắc đến nó thì gần như vô duyên. Nếu tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định thì có lẽ tôi đã cuồng loạn vì lo sợ cả buổi chiều chúa nhật, mất ngủ đêm đó, và sáng thứ hai, xuống hãng, mặt mũi bơ phờ, hoảng sợ.
Nhờ vậy tôi thoát chết". Ta nên nhớ rằng một bắp thịt căng thẳng là một bắp thịt làm việc. Tôi nghĩ: "Nếu mình kể rõ tình cảnh cho ông luật sư của mình, thì có lẽ ông kiếm được một lối ra mà mình không nghĩ tới chăng? Và tôi nhận rằng, thiệt tôi đã ngu, có một điều dễ dàng như thế mà sao trước không nghĩ tới".
Nhà rông mà tôi ở có một mình". Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được. Đó là ý kiến của ông Franklin I.
Ngài tuyên bố chỉ có điểm quan trọng nhất trong Tôn giáo là: hết lòng yêu Thượng Đế và yêu người cũng như yêu chính bản thân ta. Thần kinh họ đương bị kích thích dữ". Tôi bỏ tuốt cả, nghỉ ngơi rồi thì yên chí đợi chết, tôi ngủ được.