Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Phải tập trung vào học. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui.
Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.
Làm thế nào để ngừng viết. Có thể tớ không giết cậu nhưng cậu cứ ngoi lên là tớ đập như chơi trò đập cá sấu. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Mọi thứ vẫn như thế. Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Sáng được bác cho ngủ bù. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.