Không thấy dấu vết gì trên thân thể anh ta. Giữa Stanislavsky Lech và biết bao nhiêu người phải bỏ mạng ở trại tập trung, khác biệt là ở chổ nào? Tất nhiên có nhiều yếu tố, nhưng một sự khác biệt quyết định chính là anh đã đặt một câu hỏi khác với những người kia. Làm thế nào để quen có những quyết định vững vàng? Hãy thường xuyên làm các quyết định, càng nhiều càng tốt.
Khi bạn khám phá ra cách để cống hiến cân xứng với thu nhập của bạn, bạn sẽ cảm nhận được những niềm vui to lớn của cuộc đời. Tôi đưa thùng thức ăn cho cháu và bảo, "Con lại trao những thức ăn này cho ông già và chúc ông lễ Tạ Ơn vui vẻ đi". Tìm ra đâu là những giá trị bạn đang có và xếp chúng theo thứ tự quan trọng.
Khả năng của bộ não thực là vô hạn. Lúc đó bạn sẽ thấy hài lòng hay thất vọng? Vui sướng hay ray rứt? Nếu có một hành động mà bạn có thể làm ngay để thay đổi phẩm chất những cảm xúc và tình cảm của bạn mỗi ngày trong cuộc sống, liệu bạn có muốn biết về hành động đó không? Thế thì chúng ta sẽ bàn đến nó ngay ở chương kế tiếp đây.
Câu hỏi đặt ra là: Khi thời cơ đến, liệu bạn có nhớ mình là một anh hùng và đáp ứng một cách vô vị lợi để nâng đỡ những ai cần đến bạn không? Bạn phải làm sao tin chắc rằng niềm tin đó không chỉ gây đau khổ cho bạn trong quá khứ, mà cả trong hiện tại và có thể trong tương lai nữa. Chúng ta có những kinh nghiệm mới và những kinh nghiệm này khiến chúng ta đặt câu hỏi, cắt đứt những khuôn mẫu niềm tin cũ và bắt đầu làm chúng lung lay.
Thiên tài đích thực của ông là ở khả năng tự tạo ra niềm tin chắc chắn. Nhiều năm trước, tôi đã quyết định coi việc cống hiến không phải một sự bó buộc, mà là một cơ hội để cho lại điều chúng ta đã nhận. Tôi ngồi xuống và tự hỏi, "Tôi sẽ có trạng thái nào nếu tôi thỏa mãn nhất? Tôi muốn có trạng thái nào mỗi ngày, bất kể điều gì xảy ra?" Bất kể môi trường nào, bất kể khó khăn nào chung quanh tôi, tôi sẽ giữ những trạng thái này ít nhất là một lần mỗi ngày!" Những trạng thái tôi quyết tâm giữ là thân thiện, vui vẻ, yêu thương, cởi mở, mạnh mẽ, phấn khích, say mê và khôi hài.
Không có nơron, hệ thần kinh của chúng ta không giải mã những thông tin chúng ta nhận được từ các giác quan, không thể truyền những thông tin này đến não và không thể đưa những chỉ dẫn từ não để biết phải làm gì. Hậu quả là bạn mất động lực và sức mạnh để quyết định những hành động mang lại cho bạn điều bạn muốn. Mẹ học biết được rằng hiến mình làm việc cho tha nhân chính là điều thiện tột đỉnh; nó cho mẹ cảm nghiệm rằng đời mẹ có một ý nghĩa đích thực.
Nhưng anh không chấp nhận điều này- anh nhất định sẽ không chấp nhận như thế. Lập tức ông quyết định phải sống. Tôi thấy những cảnh bắn giết, chết chóc, đau đớn và tự vẫn.
Chúng ta có những kinh nghiệm mới và những kinh nghiệm này khiến chúng ta đặt câu hỏi, cắt đứt những khuôn mẫu niềm tin cũ và bắt đầu làm chúng lung lay. Một tương lai thôi thúc không phải một cái gì phụ thuộc, mà là một nhu cầu. Hoặc chúng ta coi cảm xúc là phản ứng nảy sinh nơi chúng ta khi có ai làm gì hay nói gì với chúng ta.
Tuy nhiên cách lan tỏa quan trọng nhất lại là công bố cho chính bản thân bạn. Làm sao anh có thể sống nổi trước cảnh tượng hãi hùng phải nhìn thấy con mình nơi bộ quần áo của một đứa trẻ khác vì giờ đây con anh đã chết sau một cơn "mưa đạn"? Tôi có thể kể cho bạn về bước ngoặt trong quan niệm tài chánh của tôi vào ngày tôi cho một người hơn 20 đôla trong lúc tôi thật sự không có đủ 20 đôla để cho.
Chúng sẽ xác định ta có đáp ứng được một giá trị nhất định nào không, ta có cảm thấy thỏa mãn hay đau khổ không. Làm cách nào thay đổi hoàn cảnh chung quanh khi chúng ta đang bị cuốn vào sức mạnh cuồng nộ của dòng sông? Hoặc là chúng ta cứ thả cả hai mái chèo xuống nước rồi bắt đầu chèo như như điên dại về một hướng khác, hay chúng ta quyết định có một kế hoạch ngay từ đầu. Vậy sao? Đó là bạn quyết định để cho hoàn cảnh đưa đẩy bạn thay vì chính bạn định hình cho vận mệnh của mình.