Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Tuy nhiên, cơ quan quan trọng nhất vẫn là mắt. Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới.
Sau một ngày vặn ốc và trải đá trên đường rầy, ông mệt tới nỗi ngủ gục trong bữa ăn. Nói một cách khác, Toscanini ngủ khoảng một phần năm đời ông, còn ông Cooldge ngủ tới phân nửa đời mình. Tôi xin tiết lộ câu chyện về cô như cô đã thuật với tôi:
Bà Margaret Fuller, người bênh vực nữ quyền nổi danh nhất ở Anh, một lần dùng câu này làm châm ngôn: "Cõi đời ra sao, tôi nhận làm vậy!". Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say. Sướng hơn chúng mình nhiều! Chính chúng ta mới đáng thương!".
Nhưng nếu ông thắc mắc lo lắng về bệnh mất ngủ thì có lẽ chết sớm lâu rồi. Vì theo lời họ khuyên, cô nọ đương là một cô thư ký, sung sướng thấy mình trở nên một nữ sĩ tập sự, để rồi sau thấy mình thất bại chua cay. Nếu bạn muốn hiểu rõ điều ấy xin bạn lại tiệm sách mua cuốn: Bạn và sự di truyền của Amran Schinfield.
Cho nên tôi phải viết chương này để gõ cửa bạn và xin bạn đề phòng. Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình.
Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Hơn nữa, nếu chúng ta tới mức phủ nhận sự thực đau đớn và lùi về một thế giới ảo mộng do ta tưởng tượng, thì ta mất thăng bằng rồi. Tôi tự nghĩ: "Một cái ý giản dị và chắc chắn như vậy, tại sao cả ngàn người háo danh chưa nghĩ tới.
Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Nghe âm thanh dịu dang của bản đàn và bụng lại đói - vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi. Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận
Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn. Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc: Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi.
Không phải tình thế, hoàn cảnh mà con gặp đã làm con đau; chính vì con nghĩ bậy về những tình thế, hoàn cảnh ấy mà hoá đau. Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Nhờ chúng, tôi thấy rằng muốn được hạnh phúc, ta phải gây hạnh phúc chung quanh ta.
Trong nửa giờ ấy, thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ đến Thượng Đế để có thêm một chút viễn cảnh trong đời. Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn. Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi.