Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng. Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng. Một người học trò của tôi Albert B.
Lòng tốt của ông có kết quả là khuyến khích những người có hảo ý. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy.
Tất cả những người dạy súc vật áp dụng nó đã nhiều thế kỷ rồi. đều muốn được xứng đáng với lòng tin cậy của chủ tiệm. Hết bản này đến bản khác bị từ chối.
Catherine, Hoàng hậu nước Nga, không chịu đọc những thư mà ngoài không đề: "Hoàng đế ngự lâm". Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó. Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt tình cháu không thể nào nhận được.
Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ. Bọn họ bèn yêu cầu này nọ. "Nếu kẻ nào đó nói bất kỳ điều gì xúc phạm tới Vương hầu Von Bulow, thì Trẫm sẽ thoi vào mặt nó!".
Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Bận một chế phục sạch sẽ, thầy ta có vẻ tự đắc giữ việc chỉ dẫn đó lắm. Đã từ lâu, nhà đúc chì quen tỏ sự quan trọng của mình bằng giọng thô lỗ với người lại bán hàng cho ông và la ầm lên, mời họ "cút".
Họ không hiểu rằng bạn cũng vậy mà tôi cũng vậy, chúng ta đều không muốn mua - nghĩa là tiêu tiền - mà chỉ muốn giải quyết những vấn đề riêng tây chúng ta thôi. cùng bạn ông ta chẳng biết chút gì hết, chỉ trích bậy. Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó".
Nó làm cho người nhận được vui thích, vì trong thư đã xin người này giúp một việc, một việc nó làm cho người đó thấy sự quan trọng của mình. Tôi đáp: "Chắc chắn vậy". Mà hạnh phúc của chúng ta tùy sự êm ấm trong gia đình nhiều hơn sự thành công trong việc làm nhiều lắm.
ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.
Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm. Thầy ấy ngửng đầu lên hơi ngạc nhiên, nét mặt tươi cười và nhũn nhặn trả lời: "Bây giờ nó đã kém trước rồi". Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó.