Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra. Bạn còn phải sống dài dài.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.