Cậu Minh có ẩn ý xin cha dẫn đi chơi. Câu chuyện yêu đương của người bạn tôi có thể chứng minh điều này một cách sinh động. Ông nhận danh sách trong lòng rất vui mừng nhưng trên mặt lại ra vẻ khó xử nói rằng: "Vương gia chắc chắn biết việc này rất khó làm dù cho 1 người huống hồ đến 10 người".
", như vậy đối phương đã hiểu phải ghi nhớ tên anh hay để cho Học trò vỗ tay hoan hô. Cả hai đều vui vẻ, đó là cơ sở cho giao tiếp sau này.
- Lợi nhi dụ chi: Dùng lợi nhử địch khiến cho địch tưởng là có lợi xua quân tiến vào. Dùng nghĩa kích người thì đối với người trong nước rất hữu hiệu bởi vì trong truyền thống văn hóa đạo đức Trung Quốc có một vấn đề rất quan trọng là coi trọng tu dưỡng phẩm chất đạo đức, truy cầu đạo nghĩa, khí tiết. Ngôn ngữ là công cụ giao tiếp của con người.
Đại nhân không cần lo nghĩ về ông ta nữa”. Trong trường hợp ấy, tốt nhất là đình chỉ phỏng vấn, đưa ra lời từ biệt long trọng. "Tôi bảo đảm" là câu nói nguy hiểm nhất.
Tri giác chính xác hay không thì lại dựa vào tri thức và kinh nghiệm đã trải qua. Khi nói chuyện với người khác, nữ giới thường hay nói đến con mình, gia đình mình, thường là kêu ca. Nếu anh nổi giận thì họ sẽ nói "bất quá đùa một chút mà thôi", lại còn nói anh nhạy cảm quá, không có tinh thần hài hước.
Mạnh Tử nói: "Trong con người không gì bằng con ngươi, không thích giấu điều ác với con người. Nàng cẩn thận mở cửa, đối mặt với vị khách không mời mà đến. Ông nhắc Napoleon rằng hòa bình do ông quyết định, thế lực của ông phải thu hẹp lại đến một giới hạn hợp lý, nếu không ông sẽ sụp đổ trong chiến đấu mai sau.
Nhưng Trang Công không tìm cách hòa giải theo tình cốt nhục mà dùng thủ đoạn để cho phát triển bộc lộ sự bất nghĩa rồi bất ngờ tấn công. Phương thức nói năng mới phản ảnh trung thực tư tưởng Nói chung, tình cảm hay ý kiến của mỗi người đều biểu hiện rất rõ nét qua phương thức nói năng, chỉ cần theo dõi tỉ mỉ thì bộc lộ dần dần ý tại ngôn ngoại. Nhưng anh nên chọn một giải pháp khác: giữ vững lý trí, khống chế tình thế.
Do đã có cớ cho nên đối phương vui lòng nhận lễ vật mà không sợ bị coi là tham nhũng ăn hối lộ. Nếu như cả hai người từng ở trường đại học Bắc Kinh, từng biết các thầy như Chí Ma, Thích Chi, Sự Hồng Minh, Lâm Cầm Nam. Một nhóm trẻ con chưa từng thấy người ngoại quốc nên cứ bám theo ông Tây.
Ông Trần căm giận muốn phá cửa cho hả giận. Trong giao tế đối mặt với sự đố ky, công kích, vu cáo thì phải tùy cơ ứng biến. Nhà văn luôn luôn khước từ.
Kết giao lâu ngày, quan sát dài lâu mới đạt đến cảnh giới "tri nhân tri diện dã tri tâm" (Biết mặt biết người cũng biết lòng). Một khi có cơ hội thì loại phản ứng hình thành này sẽ bộc lộ một cách buồn cười. Ngụ ngôn Edop có câu chuyện ông hói chữa thẹn.