Họ trong mối dây thòng lọng vào cổ vụ mục sư da đen và kéo lê ông ta trên đường suốt hai cây số đến chỗ hành hình. Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh. Người này thụt két lấy tiền đầu cơ.
Kiếm thêm cách nào? Thì tìm xem thiên hạ có cần gấp vật gì mà hiện nay chưa được cung cấp đủ không? Đó là cách của bà Nellie Speer ở Nữu Ước. Nếu xét kỹ, ta thấy văn ông có chỗ điệp ý, lại có đoạn ý tứ rời rạc, nhưng chính vì vậy mà lời rất tự nhiên, đột ngột, khiến đọc lên ta tưởng tượng như có ông ngồi bên cạnh, ngó ta bằng cặp mắt sâu sắc, mỉm cười một cách hóm hỉnh, mà giảng giải cho ta, nói chuyện với ta vậy. Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút.
Ông Saunders thêm rằng: "Sự chứng minh nhỏ đó, nay tôi còn nhớ như in, trong khi tôi đã quên hẳn những bài hình học và La tinh mà tôi từng đã thuộc làu. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được. Tại sao phải cải nhau về những tên đó, vì chung quy vẫn là những năng lực huyền bí của vủ trụ điều khiển ta?
Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình. Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích. Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy.
Vậy hai mươi lăm năm nữa, chắc chắn anh sẽ thành một người có uy quyền trong nghề, còn một số bạn học của anh mà hồi trước anh phải dọn kem hầu, sẽ thất nghiệp để mà chua xót, nguyền rủa chính phủ và phàn nàn không gặp thời. Sau cùng ông lại bác sĩ khám bệnh. Trái lại, nếu làm kế toán, kỹ sư, kiến trúc sư, giám đốc một lữ quán, hoặc một xưởng, buôn bán máy móc v.
Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở. Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa. Bà theo săn sóc chồng.
Quy tắc đó thiệt hay, chẳng những cho Công ty U. Từ đó tới nay, tình hình con người có lẽ khá hơn chăng? Ta cùng nhau xét thử coi nào: Họ biết như bác sĩ A.
Tình thế bề ngoài của tôi cũng như trong những tuần thất bại trước, nhưng trong thâm tâm tôi có một sự thay đổi quan hệ. Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh.
"Ngày hôm nay là ngày Thượng Đế ban cho ta. Lẽ cố nhiên, chồng bà chẳng phải là người hoàn toàn. Lý trí của ta tựa chiếc tam bản bị sóng nhồi trong một biển sâu thẳm và tối tăm vì dông tố.
Cháu không bao giờ quên được cái chân lý đẹp đẽ ấy mà cô đã dạy cháu. Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Schopenhauer trước kia đã nói: "Những kẻ hèn kém thấy thỏa thích vô cùng khi họ vạch ra lỗi lầm cùng những tật nhỏ của hạng người xuất chúng".