Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Bạn, nghĩa là người không sợ tôi và không khinh tôi.
Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Trông cậu buồn cười quá. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm.
Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Yêu say đắm là chơi.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Chúng tôi đi thay quần áo. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Và còn nhiều lí do khác.