Nhưng sau vài tháng, một phần lớn những tội nhân thông minh hơn hết đã xoá hẳn cơn bĩ vận đó, đành lòng với định mạng, tự ép mình vào khuôn khổ của nhà giam và lợi dụng những phương tiện nhỏ nhặt nhất để được an nhàn. Trong du lịch, anh luôn luôn "Chén chú chén anh". Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi!
Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh. Ông già kia đỡ bà lên, an ủi: "Cháu sở dĩ thấy đau là vì cháu không biết dãn gần cốt cho nó nghỉ ngơi. Không bao giờ các người lại thăm viện.
Còn sợ bị chôn sống mới vô lý nữa chứ, tôi không tin rằng trong 10 triệu người có tới một người bị chôn sống, vậy mà tôi đã lo sợ tới khóc lóc. Tôi cũng dùng bản này để chú thích vài chỗ trong bản 2001. Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc?
Những điều thu thập được trong sách và đời sống hàng ngày ấy, ông sắp đặt lại, chia làm 30 chương để chỉ cho ta biết: Tôi muốn nhảy xuống sông tự tử cho rồi đời. Mình lo về chuyện gì vậy? Áp dụng luật trung bình xem việc đó có thể xảy ra được không đã!".
Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Một ngày kia, một thiếu phụ gởi ông bức thư trong đó tặng ông những danh từ "dối trá, phản bội, khốn nạn".
Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Bà Barker Eddy nói: "Những lời của Chúa làm nảy nở ở tôi một sức mạnh, một lòng tin, một ý muốn khỏi bệnh dào dạt tựa sóng biển, đến nỗi tôi nhảy phắt xuống đất bước đi". Có người nói: "Điều đó dễ lắm.
Đứng vậy và về nhà đi". Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên". Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!.
Chúa Giê Su dạy: "Đòi hỏi, con sẽ được tìm kiếm, con sẽ thấy; gõ cửa, cửa sẽ mở". Xem thế đủ biết không phải họ hoảng loạn vì bom đạn mà chính người ta đặt họ vào một nghề trái với sở thích và tài năng. Ông lão người Đức đã dại mà tranh luận với các bạn về chính trị.
Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống. Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được. Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Nghĩa là tôi dông đa!". Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra". Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.