Còn tôi, chưa đến lúc. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Với đời người, ngắn lắm.
Chà, ta thua hắn, có lẽ. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Tôi bảo: Chào chú.
Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên).
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.