Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Nhưng chờ đến bao giờ. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Khi bạn rời bàn, bỏ bút.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng.
Cớ gì mà không dám nói. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Không có thời gian để sửa chửa.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.