Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.
Là dùng lời ngọt ngào thân mật và lời khen khôn khéo. Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
Nhưng chỉ cần ngó về quá khứ của tôi, cũng thấy rằng đời tôi có một đôi khi thay đổi do một lời khen hay khuyến khích. Nhưng ông làm bộ quên không gởi tiền. Hãng xe Chrysler cho những con voi leo lên mui xe để thiên hạ thấy rằng mui xe chắc chắn.
Chính bà cũng biết vậy nữa. Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác. Cách đây hai mươi lăm thế kỷ.
Tôi hay rằng - lời ông Duvernoy nói - ông ấy nhờ hăng hái hoạt động cho một liên đoàn các chủ nhân khách sạn mà mục đích là phô trương "sự tiếp đãi niềm nở của châu Mỹ", nên được làm hội trưởng hội đó. Giọng chàng tốt; chủ nhật hát ở nhà thờ và thỉnh thoảng hát trong những lễ cưới để kiếm vài mỹ kim. Phải dùng những máy mà nhiệt độ không cao quá giới hạn mà "Hội chế tạo điện cụ" đã định, phải không ông?
Nó muốn giết người là giết, không vì một lý do gì hết". Và thi hào Anh Shakespeare tuy đã được cả nước Anh tôn sùng mà còn mua tước vị để thêm danh giá cho gia đình ông. Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày.
Nhưng Lee, rất cao thượng, không chịu đổ lỗi cho kẻ khác. Một người đàn ông có thể sống suốt đời không cần nhớ những niên nguyệt nhật quan trọng, trừ bốn niên nguyệt nhật sau này: 1492, năm kiếm được châu Mỹ; 1776, năm Mỹ quốc tuyên bố độc lập; ngày sinh tháng đẻ của vợ và ngày tháng cưới. ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!.
Hai tháng sau, lúc tôi dọn nhà, chị cho tôi hay sắp thành hôn với cháu đầu bếp chánh. Vậy muốn thay đổi một người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải: "A! Tụi làm đêm tự cho giỏi hơn tụi mình sao! Rồi coi!".
Tôi có thể gọi tên năm chục ngàn người. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này. Nếu ông không viết bài khen ông Rossetti thì biết đâu ông đã chẳng chết trong nghèo nàn và không một ai biết tới.
Vì những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm. Vậy mà biết bao người một đời lầm lẫn không chừa, không biết định luật đó. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge.