Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Hãy bắt tôi, nếu có thể. Tôi cũng có dự định ấy.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay.
Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy. Để nấu cơm cho anh ăn. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào…
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Nhất quyết phải cạo râu. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.