Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên.
Còn lại, nó mới là hư vô. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Tôi không hề phản đối. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.