Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Bạn lại muốn lưu lại. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Tôi đã đến đó và đã trở về.
Lại còn hăng nữa chứ. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Mất mất người kể chuyện.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ.
Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Còn nói riêng hay ngoại lệ thì đọc ít nên không biết. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Mới gặp một vài lần thì biết qué gì. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết.