Nghĩa là tôi dông đa!". Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ. Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H.
Yếu tới nổi không thể nhích ra khỏi giường . Chị sẽ có nhiều thì giờ để suy nghĩ, để nhận xét mình và biết rõ mình. Thiệt là lạ lùng, trong hai tuần lễ, tôi kể ra được 242 công việc sửa chữa phải làm.
Bất thần, một con gấu xám Bắc Mỹ, - mối kinh hoảng của rừng thẳm - bỗng xuất hiện dưới ánh đèn pha và bắt đầu nghiến ngấu những khúc thịt vụn do nhà bếp công viên vứt ra đó. nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Ông Thoreau đã nói trong cuốn "Walden" bất hủ của ông: "Tôi không thấy cái gì làm tôi phần khởi bằng khả năng nâng cao đời sống của tôi do sự gắng sức có ý thức.
Từ ngày ấy, mỗi lần gặp một vấn đề tôi lo lắng thì tôi lập tức áp dụng định thức của ông già H. Cái "ca" đó thiệt là một bí mật trong y giới và làm đảo lộn hết cả những thuyết của chúng ta về sự ngủ. Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần.
Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương. Ông ta trước kia làm trạng sư tại tỉnh Vienne và đến ngày quân đội Quốc xã sang xâm lăng Áo, ông trốn sang Thuỵ Điển. Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ.
000 thùng lúa, khiến giá lúa phải tăng lên. Tôi đã kinh nghiệm, nên biết rõ những cuộc phỏng vấn đó sẽ có ảnh hưởng sâu xa tới tương lai bạn. Lần đầu, đứa con gái cưng của ông, mới năm tuổi, thình lình chết.
Vậy mà phần đông chúng ta hành động ra sao? Ông Thomas Edison đã rất nghiêm trang nói rằng: "Loài người tìm đủ cách để tránh sao cho khỏi mất công nghĩ - cho nên chúng ta dù có chịu hành động như những con chó săn chim, nghĩa là chỉ chạy theo những sự kiện nào chống đỡ cho ý của ta đã nghĩ rồi, và bỏ quên những sự kiện khác đi! Chúng ta chỉ dùng những sự kiện nào biện hộ cho hành động của chúng ta, những sự kiện nào hợp với nghĩa, ý muốn của ta và bào chữa cho những định kiến của ta thôi. Nhưng phải can đảm chống với nó. Hãng đánh cá với thân chủ rằng những tai nạn mà họ lo đó không bao giờ có hết.
Lại như chuyện ông S. Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi. Không thúc giục chúng ta theo đạo để tránh vạc dầu ở m ti nữa đâu, mà để tránh vạc dầu ở ngay cõi trần này, cảnh vạc dầu do những bệnh vị ung, sưng phổi, thần kinh suy nhược và điên cuồng gây ra.
Ông Schwab từ đó lấy câu ấy làm châm ngôn hành động. Tại sao bà không bắt trước bà ấy, nếu bà có cảm tưởng đã lấy phải một ông chồng độc tài, tàn bạo? Có thể bà sẽ nhận thấy những "đức tính" của ông và sự tự nhủ rằng: "Chồng mình thế mà khá đáo để". Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài.
Và từ khi nhận chân được điều này, tôi hết bệnh luôn tới bây giờ". Không bao giờ được ngủ trọn đêm mà ông thọ 81 tuổi. Dù hay dù dở ta phải gảy cây đờn nhỏ của ta trong dàn nhạc của đời.