Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa. Con nít không có trách nhiệm. chỉ là những thói xấu, không kém không hơn".
Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử. Để trả lời, ông kể một câu chuyện lý thú đến nỗi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ, mặc dầu thoạt nghe có vẻ đùa! Chuyện là thế này: 000 Mỹ kim của các bạn giao cho để đầu cơ chứng khoán.
Không bao giờ tôi rảnh một giây để lo tới cái gì khác ngoài công việc đương làm, và đêm tới, chân đau như dần, cũng không còn nghĩ gì được. Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay. Phải nắm lấy ngày hôm nay và tấn hưởng cái thú của nó đi.
Nhưng được khỏi thấy mệt vì chán ngán. Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm. Đã bắt buộc phải làm công việc buồn tẻ này, nên anh quyết làm cho nó hoá vui.
Sau này, ông lại thấy tự hiểu biết đó thiệt là vô giá, khi ông làm cái việc bình phẩm trên đài phát thanh những tin tức ở u châu. Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler. Hoá công cho ta nhịn uống, nhịn ăn được lâu hơn là nhịn ngủ.
một tên phản động đầy tự đắc". Kaller là một nhà doanh nghiệp khôn khéo đã tự kiếm ra được triết lý của Épitète dạy cho dân La Mã 19 thế kỷ trước: "Chỉ có một cách tìm được hạnh phúc là đừng lo nghĩ về những điều ngoài ý lực của ta!". Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước.
Bản tính con ngời thời nào cũng là bản tính con người và trong đời bạn, bạn đừng mong gì nó thay đổi hết. Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa. Nếu bạn không ngủ được thì bắt chước ông Samuel Untermeyer: ngồi dậy đọc sách hoặc làm việc cho tới khi buồn ngủ.
Vài ngày sau khi Kipling đạp xe máy trên đường, thình lình gặp người anh vợ đánh xe ngựa ra cản lộ. bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình. Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J.
Mụ chỉ kiếm cái vui bỉ ổi là đã bôi nhọ được một người cao hơn mụ cả ngàn bực. Trời sấm sét, tôi lo bị sét đánh. Lúc đó thiệt chán ngắn, hoặc "Thôi để lần sau gặp ông sẽ tính lại".
Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Charlie Chaplin, Will Rogers, Mary Margeret Mc Bride, Gene Autry và cả triệu người khác đều phải học bài học tôi đương giảng trong chương này, phải học bằng kinh nghiệm và cũng đã phải trả giá rất đắt như tôi.