Chỉ còn một thông tin quan trọng nữa thôi và tớ biết mình có thể nói luôn lúc này. Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. - Tớ cũng không hiểu vì sao cô ấy luôn là người giúp tớ nhận ra những khiếm khuyết trong công việc quản lý của mình.
Có lẽ cô ấy cần được hướng dẫn nhiều hơn mà thôi! Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm.
- Đó cũng có thể là một lựa chọn. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng. Khi chỉ còn lại một mình, James cảm thấy thật sự bối rối.
Đó quả là một câu nói hay. Cứ thế, nó sẽ tạo nên một vòng tròn khép kín và tiến triển vô cùng hiệu quả, giúp mang lại cho mọi người niềm vui và động lực trong công việc. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị!
Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp. James hiểu những công việc còn lại mà anh sắp sửa giao cho các nhân viên của mình sẽ khó khăn hơn trước.
- Tớ cũng không hiểu nữa. Thật tuyệt vời, đã lâu lắm rồi bọn nhóc mới lại có dịp gặp nhau, chúng sẽ tha hồ mà nghịch ngợm! - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.
James bước đến tấm bảng trắng của Jack và lấy một cây bút lông: Anh vừa nghe nhạc vừa xem lại từng công việc đã giao cho các nhân viên trong tuần qua. Jones luôn đến công ty sau khi đã dùng xong bữa sáng và lúc nào cũng về nhà đúng giờ để quây quần cùng gia đình bên bữa tối trong căn nhà ấm cúng của mình.
Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian. Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". Họ gặp tôi vì bản thân họ đang đứng trước những mối bận tâm khác nhau: có người cảm thấy kiệt sức vì công việc, có người lại muốn tìm cách ứng phó với những nhân viên khó bảo. Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước.
Đã đến lúc phải nghỉ ngơi một chút. Anh thật sự cảm thấy nhẹ nhàng và vô cùng thảnh thơi. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.