Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. 18 tuổi là được tự do.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Không không cần gì cần ai nữa. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Mọi người còn lo cho bác nữa. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Kể cả cái nhàm chán.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Việc nhớ được giấc mơ là một sự tiến bộ về lí trí và trí nhớ.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Ta không phải là tên sát nhân.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.