Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Và như thế, em hiện hữu. Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Có người ngửa mặt trông trời. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Khoảng cách vô hình.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Tôi không có bản lĩnh.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Không phải học con phải về đây ngay chứ. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.