Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Và bon chen không bẩn, không ác.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Hoặc tôi chuyển lớp. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.
Mà sống khoa học một chút. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.