Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.
Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Và dễ sống hơn một chút. Thêm nữa, không có hứng thú.
Cớ gì mà không dám nói. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.