“Trong mỗi thời kỳ, những người tài năng leo lên cao. Một phần gan, cơ cánh tay và bao tử của bà phải cắt bỏ. Có lẽ câu chuyện dưới đây của Bob Protoc trong quyển “ You were born rich” ( Sinh ra đã giàu có) sẽ được minh họa cho điểm mấu chốt trong thông thông điệp của tôi
"Tôi ngộ ra rằng thước đo giá trị thành công không phải là địa vị ta đạt được trong cuộc sống mà là các trở ngại ta đã vượt qua để đạt đến vị trí đó" Khi chung ta ngã xuống và không tìm thấy bạn bè ở đâu, ta sẽ làm gì? Khi không có ai đến với ta, ai sẽ ở đó đẻ giúp đỡ ta? Thời gian rảnh rỗi, anh tham gia tập sự các lớp tâm lí và ngôn ngữ Trung Quốc ở trường đại học Đài Loan như một sinh viên dự thính.
“Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi. Điều gì sảy ra chẳng quan trọng lắm. Suốt ngày, ông chỉ làm việc như một thợ phụ chụp ảnh, chỉnh sửa lại các tấm ảnh và viết các bài báo trong khi tích cực vận động lập hội Người Việt Nam yêu nước.
Tuy nhiên tình yêu của họ quá mạnh mẽ. Một lần nọ, có một người lính Ai Cập mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Và khoảnh khắc ấy giống như một ảo ảnh ;chỉ khi nào ảo ảnh tan vỡ và ta được tự do thì ta mới thấy được thực tế.
Ông được công nhận là người mở cửa Trung Quốc. Sau đó, cô kết hôn và rồi có con và khi các con cô đã khôn lớn, cô nhận được một việc làm thêm là điều khiển một máy đêm tiền ở một cửa hàng bách hóa. [Mahatma Gandhi, “vị cha già” của Ấn Độ, là một ví dụ để minh họa điều này.
Nếu chúng ta co thể giải quyết các rắc rối mà không người nào có thể giải quyết được thì ta sẽ được trọng thưởng. Nói thật với các bạn , tôi dường như đã “chết”. Giả sử không mắc phải sai lầm nào và ta cứ học bằng cách chỉ đi theo đường đúng .
Bởi vì hãy nhớ rằng bạn sẽ tìm thấy sự thành công phía bên này sự thất bại . Hãy là một bụi rậm nhỏ nhắn nhưng rắn rỏi nhất bên cạnh quả đồi Nói cách khác, những người chưa từng thất bại sẽ không biết đến sự giàu sang thật sự.
Tôi thấy một vài người chạy lung tung nhưng không biết cái gì đang diễn ra. Dù có thích hay không, mỗi người đều phải nếm trải sự đau khổ rắc rối và khó khăn. Tôi còn nhớ, nhiều năm về trước, tôi có tham dự một hội nghị chuyên đề.
Ngày nay, anh trở lại và trở thành một tấm gương sáng về sự can đảm và lòng tự trọng, vẻ phong nhã. “Mèo đen, mào trắng không quan trọng, miễn là bắt được chuột”. “… người nào gieo nhân gì thì sẽ gặt quả ấy”_ KINH THÁNH GALATIANS
Điều này giống như một người đi đến ngã ba đường và nói :"tôi nên đi đường nào đây,đường này hay đường kia?"Cứ đi đi!Hãy chọn một con đường và đi. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc di cư vì không còn mặt mũi nào gặp người khác. Có lẽ tôi không biết nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi”.