Tối, bạn đèo bác vào viện. Con mèo nằm trên nóc tivi. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Cũng có hôm ngủ khá say.
Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Vào ngủ tiếp đi con.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.
chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Mà bác thì dùng toàn công thức. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Tôi có làm gì ám muội đâu.