Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc.
Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Mực thước và tự nhiên.