Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Anh họ và chị út ngồi vào bàn. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.