Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Đó gọi là biết chơi.
Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Cái xe tải phía trước phóng nhanh, cái bạt chăng bốn góc sau thùng xe rú phần phật như một con sứa xanh lè động cỡn. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.
Tôi và thằng em lại về. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Và một số lí do khác…
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Thôi về đi kẻo vợ con mong. Làm thế nào để ngừng viết. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Thế thì anh không dám. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Chả phải thở than gì.