Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Còn quá nhiều điều để viết. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Chẳng có gì đáng bực cả. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Kể cả cái nhàm chán.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Nó là một sự phối màu khá đẹp. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Chả phải thở than gì. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.