Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể. Để nấu cơm cho anh ăn.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật.
Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Thật lòng, tôi muốn khóc. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.