Gaigoiq12

Em chỉ yêu bố anh thôi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ. Loay hoay mặc một đống phụ kiện linh tinh, nón mũ, găng tay, áo khoát, tôi chợt nhớ ra rằng mình mặc áo dài mà quên mất. Hôm nay họp nhóm, mệt chết được, nhưng mà cũng vui, đã lâu rồi mình không được vui như vậy, giá mà lúc đó có… mà thôi bỏ đi! Người ta giờ thậm chí còn không thèm nói chuyện xã giao với mình nữa là, gửi biết bao nhiêu tin rồi còn gì, tức chết đi được.

    Mình cũng không muốn làm anh buồn, thà chia tay thẳng để anh tìm đến một hạnh phúc mới, để anh được vui vẻ trở lại. “Điều này thật khó chấp nhận, đề dễ như thế mà, kỳ này mình không thể duy trì chuổi thành tích bất bại để lên mặt với cái lũ đáng ghét kia rồi” - Chíp nghĩ thầm, đôi mắt lệ long lanh đầy nỗi thất vọng. “Ái” - Cú ngã làm chân Chip khá đau, không cách nào đứng dậy nỗi.

    Cụ ngồi đó, chỉ một mình. Nhưng vào thời điểm này thì không còn tiệm nào mở cửa nữa. Chip nhớ lại hồi năm ngoái, có lần Chip bị bạn bè bắt nạt, ba Chip nhiều lần đích thân lên tận trường để kiến nghị thầy cô và ban giám hiệu mặc dù lịch công việc của ông luôn dày đặc.

    Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã. - Lưỡi tiếp lời: Đúng! Đúng! Cả tớ nữa vì khi đó tớ cũng tham gia mà! Tớ thích nhất trò đô vật không trọng tài đấy! Cái thích đó gọi là một cảm xúc khác lạ.

    Những con đường xưa hai bên giờ đã rợp mát bóng cây, thoáng mát hơn, sạch đẹp hơn. Những đôi giày cũ đã mất đi vẻ sáng bóng, chỉ cần vào tay anh là chúng lại như mới, hơn nữa độ sáng bóng giữ được lâu, có thể hơn một tuần. Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.

    Thì ra đây là con đường quen thuộc dẫn đến ngôi chùa mà mỗi dịp Phật Đản hay Vu Lan mẹ vẫn thường chở Chíp đến thắp nhang cầu an cho gia đình. Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Nhưng hãy nhớ rằng nhà tuyển dụng sẽ không quan tâm là bạn giỏi giang, thông minh và tài năng như thế nào nếu bạn không tạo được ấn tượng ban đầu tốt đẹp, hoặc không thể trình bày về năng lực của mình một cách thuyết phục.

    Dù không phải tất cả hoài bão đều có thể đạt được đến đích, nhưng thành công nằm ở chỗ ta dám bước đi dù có vất ngã bao nhiêu lần. Chợt phía sau có một bóng người bước đến. Chẳng muốn nói gì nhưng luôn mong chờ sự thấu hiểu và cũng dễ dàng thấu hiểu người khác mà chẳng đợi phải nói nhiều.

    “Tự tin là đôi chân, thận trọng là đôi dép. - Anh chuẩn bị tài liệu đầy đủ chưa, thầu dự án này thắng hay thua là ở phần thuyết trình của anh đấy. Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.

    Ðôi khi, sáng tạo chỉ đơn giản là việc bạn nhìn mọi thứ theo chiều khác đi. Mù màu nhưng thích màu mè. Sau đó, suy luận: về bản chất thì cái gì giống miếng khoai tây chiên, chúng có dễ vỡ không?.

    Khùng, đúng là khùng!. Dưới mắt của người bi quan, chúng là hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau, phủ định lẫn nhau. Con luôn cố gắng học thật giỏi, làm việc thật tốt nhưng đôi khi kết qua không hoàn hảo như ý muốn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap