Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Nói chung là vẫn có thể tung cánh. Đó là một niềm an ủi.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).
Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Bác không rõ cháu đi đâu. Cơ bản là không muốn lắm. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu.