lương y bảo tôi động mạch, bị bệnh thần kinh viêm. Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã. Tôi nói với ông rằng ông đã chỉ bảo với tôi rất nhiều, và tôi nghe nói mà mê.
Trong cuốn "Ký ức cuộc đời sống chung với Maeterlinck", bà Georgette Leblanc kể chuyện một sự thay đổi dị thường trong đời một cô bé nước Bỉ. Như vậy chúng ta khích lệ họ cho họ tiếp tục gắng sức. Chính bà đã tự đem trút nó lên đầu bà vì cái máu ghen và những lời đay nghiến của bà.
nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa. Khi còn xa bạn chừng mười bước, nó đã bắt đầu ve vẩy đuôi rồi. Vậy bạn có lý hay vô lý rốt cuộc cũng vậy!
Đã trên một năm, các nước ở châu u chém giết lẫn nhau ghê gớm chưa từng thấy trong lịch sử. Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ.
Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông. Hãng của ông cậy ông cất ở Philadelphie một ngôi nhà lớn, hẹn phải cho xong một thời hạn nhất định. Sự ngu muội, hay nói cho đúng hơn, một sự hiểu sai lầm về những vấn đề đó phải được phá tan đi để thay vào một giáo dục thích hợp, để cho những cặp vợ chồng sau này (và hiện tại nữa) có thể xét phương diện tình dục trong đời sống chung của họ bằng một cách khách quan, ngay thẳng và khoa học".
Cái đó mới thật nguy hại. Mà, cũng phải nhận rằng những bất hòa do những nguyên nhân khác có thể dịu bớt đi được nếu vợ chồng được thỏa mãn trong lúc ái ân". Cha biết nếu con có nghe được những lời cha thú với con đây thì con cũng chẳng hiểu chi.
Viết như vậy mà đòi làm cho người ta muốn lại chơi với mình! Người học trò đó chỉ nói tới mình thôi, không hề có một lời khuyến khích bạn. "Khi trông thấy chúng tôi, bà ta đóng mạnh cánh cửa lại một cái rầm ngay trước mũi chúng tôi. Bạn muốn biết lòng khinh đó tới bực nào? Thì đây: Trong bọn họ, có kẻ khốn nạn nào đần độn đến nỗi không làm nổi một việc chi hết thì họ gọi là "Đồ da trắng".
Chính nhờ phương pháp làm cho người ta "gật đầu" đó, mà ông James Emerson, thủ quỹ tại một ngân hàng, làm cho ngân hàng đó khỏi mất một thân chủ. Ba nó hiểu vậy, bảo nó: "Nếu con chịu ăn những món này thì con mau mạnh lắm; một ngày kia đánh nó nhào văng liền". Trả lời câu hỏi của tôi chăng? Không.
Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. Cún chưa hề đọc một trang sách tâm lý nào hết.
Ông có bổn phận là gieo hăng hái trong lòng nhóm vô vọng đó. Nếu những bà vợ trẻ biết trọng chồng như khách quý thì vui vẻ biết bao nhiêu!. Tôi thích coi anh dạy chó lắm.