Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Không chắc tại số phận. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.