Chính tôi cũng nuôi gà, và tôi chưa từng thấy gà nào tốt như gà bà. Lawes sững sờ, không biết đáp ra sao. Đó là quy tắc thứ tám.
- Tôi đã suốt đời dựng nó lên, sửa sang nó và tôi lấy làm tự đắc vì nó lắm. Chẳng hạn, đã lâu rồi, tôi có một người học trò hiếu thắng lắm (tên là Patrick); trung hậu giản dị, nhưng, trời! Thích cãi nhau làm sao! Anh ta làm đại lý cho một hãng bán cam nhông, nhưng không thành công, chỉ vì anh ta thích cãi lại những người anh mời mua xe và làm cho họ phát giận. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Trong vài phút, ông ta vui vẻ kể về cha mẹ và tổ tiên ông.
Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ. Vậy tại sao ông vua thép đó thành công? Là vì ông biết dẫn đạo người. Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng".
Mà cặp vợ chồng đó có đủ những điều kiện của hạnh phúc. Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Tóm lại, cái quan hệ tới mình nhất thì họ để lại sau cùng và xét toàn thể thì thư đó khêu gợi sự phản đối hơn là sự hợp tác".
Bạn nhận kỹ, từ đâu tới đó, chưa có nửa lời về mục đích của cuộc thăm viếng. Muốn có hạnh phúc, nó phải được xây dựng trên một nền tảng đã nghiên cứu một cách thông minh và khoa học, cũng như một ngôi nhà khéo cất vậy. Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em.
"Vớ đắt tiền, nếu mày có phải bỏ tiền ra mua, mày mới tiếc của mà giữ gìn nó!". Nhưng nguyên nhân kết quả đó là cậu thi hành những quy tắc dạy trong chương này. Hai tháng sau, lúc tôi dọn nhà, chị cho tôi hay sắp thành hôn với cháu đầu bếp chánh.
Trong suốt câu chuyện tôi chỉ nói tới điều mà ông ta quan tâm tới, tôi chỉ tìm kiếm và bày tỏ cho ông ta cách đạt được ý muốn đồ thôi. Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.
Trong lịch sử giông tố của kỹ nghệ Mỹ, suốt mấy trăm năm chưa hề thấy lần nào như vậy. Nhưng bức thư đó, bức thư trách nhẹ nhàng có vậy, ông viết rồi mà không gởi. Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược.
Nhưng tôi tự nhủ: "Anh Emile, anh đợi khi nào tôi gặp anh, tôi sẽ cho anh một trận". Trong tuần lễ bày hai con chuột đó ra, số hàng bán được tăng lên năm lần. Một hãng xe hơi có sáu khách hàng không chịu trả tiền sửa xe.