Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Âm thanh lắng hẳn đi.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.
Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.