Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Chậc, kể ra dài phết.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Anh đang hạnh phúc. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Hoặc tôi chuyển lớp.
Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Cái đó làm bạn tỉnh ra.
Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Dù chỉ là một nhân vật. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Để đỡ tình cờ lặp lại.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.